Ngày qua ngày.
Không biết qua bao lâu, ký ức đã trôi qua, những máu tanh, đau đớn, nước mắt, cũng dần dần mơ hồ vào một ngày nào đó.
Ngày đó, một ngày nóng bức nhất mùa hè.
Hoa tử đường rốt cục cũng đã trồng thành công, ở bờ biển phía nam cũng có thể nhìn thấy những đóa hoa màu tím theo biển gió nhẹ nhàng chập chờn, tản ra hương thơm nhè nhẹ.
U Lan đi giữa cánh đồng hoa tử đường, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, nàng vươn tay, mơn trớn cánh hoa non mềm. Ánh mặt trời xuyên thấu bạch y đơn bạc của nàng, chiếu sáng khuôn mặt nhu thuận của nàng.
Kim Lẫm từ trong phòng nhỏ đi ra, cầm một cái mũ bằng mây. Khí trời nóng bức, hắn lo lắng thân thể nhỏ yếu của nàng không chịu nổi thời tiết nóng, vừa thấy nàng ra cửa, lập tức đuổi theo.
Hắn cung cấp cho Hạ Hầu Dần ý kiến, kiếm vào không ít ngân lượng, Hạ Hầu Dần kiên trì theo như lệ cũ chia hoa hồng, đó là một khoản tài phú không nhỏ, đủ để cho hắn cùng U Lan sống cuộc sống giàu có xa xỉ nhất.
Nhưng, bọn họ vẫn ở lại chỗ này, hắn chỉ nguyện ý tự mình chăm sóc nàng, không để cho người bên cạnh vất vả. Trải qua mấy ngày nay, hắn tỉ mỉ chăm sóc nàng, coi tất cả mọi thứ của nàng đều quan trọng hơn tính mạng của hắn.
“Lan nhi, ” hắn khẽ gọi.”Đừng đi xa.” Hắn đi ra phía trước, nhìn chăm chú vào thân ảnh xinh xắn kia.
Nàng không quay đầu lại, trong tay có mấy đóa hoa tử đường, thân ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-lan/1671842/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.