Chạy trốn không ngơi nghỉ.
Bóng tối đã trùm lên. Trong bóng tối chỉ nghe có tiếng thở dốc, tiếng hai người đang thở dốc.
Tiếng động đã ngừng hẳn lại, hai người đã ngã xuống.
Bất kể mặt đất khô ráo cũng tốt, ướt nhẹp cũng tốt, bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn.
Nhất định phải nằm dài ra, dù lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết có để ngang trên cổ họng đi nữa, cũng phải nằm dài ra.
Hiện tại dù có dùng hết lực lượng trên đời này, cũng không cách nào làm bọn họ bước tới trước một bước.
Trong bóng tối nhìn tới, mỗi cách vài cây, lại có một điểm lân tinh đang lấp lánh.
Lân quang rất yếu, tuy trong bóng tối đen kịt đó, cũng phải chú ý lắm mới thấy được.
Chỉ cần có chút ít khoảng trời lộ ra, lân quang lập tức biến đi.
- Theo những điểm lân quang mà đi, sẽ ra khỏi được nơi đây?
- Ừ.
- Ông có chắc không?
- Ừ.
Độc Cô Mỹ tuy đã mệt ngất không nói được ra lời, nhưng lão còn không thể không trả lời, bởi vì lão biết Lục Tiểu Phụng sẽ cứ hỏi tiếp.
- Ta tuyệt đối chắc chắn.
Lão thở hổn hển nói :
- Bởi vì chỉ cần người nào có hiệp ước với bọn họ, bọn họ sẽ nhất định không bán đứng người đó.
- Bọn họ là ai?
Lục Tiểu Phụng quả nhiên lại hỏi :
- Có phải là người trong sơn trang không?
- Ừ.
- Sơn trang gì? Ở đâu?
Lục Tiểu Phụng còn đang hỏi :
- Ông đã có hiệp ước gì với họ?
Độc Cô Mỹ không trả lời, nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-linh-son-trang/1655746/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.