Nhắc đến nó, Nhan Ti Minh ở đầu bên kia có vẻ vẫn đang sợ. Hắn thấp giọng: "Không nói rõ được, nó sẽ tức giận. Em có thể cảm nhận đúng không? Nó không phải đứa bé bình thường, nó... A!"
Hắn đột nhiên kêu lớn như bị ai đánh, thái độ lập tức thay đổi: "Bố sai rồi, con trai ngoan, bố sai rồi. Bố mua đồ chơi cho con, mua đồ ăn vặt cho con, mua hết, mua hết!"
Nói xong hắn còn run rẩy hắn ru bài đồng dao mà tôi thường hát để dỗ Như Như.
Tôi nghe mà chỉ cảm thấy đen đủi, may mà bố mẹ đã bế Như Như đi, tôi trực tiếp cúp máy.
Nhưng vừa cúp máy, Nhan Ti Minh lại gọi, sợ hãi đến sắp khóc bảo tôi mau về.
Dù tôi có hỏi đứa bé kia kỳ lạ chỗ nào, hắn đều không dám nói rõ.
Sau đó điện thoại chuyển cho nhân viên pháp chế, anh ta bảo tôi chờ một chút, hình như là cầm di động vào thang máy, lúc này mới nói với tôi: "Chị Cầm, đứa bé kia chết rồi. Mẹ đứa bé bế nó cùng nhảy lầu..."
"Chết rồi? Vậy Nhan Ti Minh đang dỗ ai?" Trái tim đập thình thịch.
Tôi theo bản năng nhìn khắp phòng, chợt nghĩ tới bóng hình cưỡi trên vai mẹ chồng rồi lao về phía Như Như.
Nhân viên pháp chế hắng giọng một tiếng, giải thích rõ ngọn nguồn.
Mẹ của đứa bé kia tên Trương Anh, là nhân viên mới tới, vừa tròn 18 tuổi, khi đến xin việc ở công ty của Nhan Ti Minh, vì không được nhận nên cô ta trốn ở lối thoát hiểm khóc lóc, đúng lúc gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-sau-am-han-si-nam-oan-nu-phong-nguyet-trai-nan-thuong/1544197/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.