Cái thoáng nhìn đó khiến tôi sợ đến mức suýt nữa đạp phanh, nhưng lúc này Lam Cẩn Huyên gọi tôi nói gì đó, kế tiếp như có một thứ lạnh băng chạm vào gáy tôi, trượt xuống cổ.
Tôi giật mình, nhưng nhìn lại thì chẳng có gì cả, cứ như tôi lái xe quá nhanh, đèn đường vụt qua, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau.
Tôi càng lúc càng căng thẳng, không quan tâm những gì đang ở trên người mình, ước có thể lái xe nhanh mức có thể.
Cũng may nửa đêm không có xe, đèn ngã tư đều vàng.
Dù vậy, đến trước chung cư cũng đã hơn một giờ sáng.
Khu chung cư có rất nhiều người ở lại ít chỗ đậu xe, lúc này đương nhiên không còn chỗ để đậu, vì vậy tôi đã đỗ xe ở lối vào khu chung cư.
Vừa bảo Lam Cẩn Huyên xuống xe lấy hành lý, tôi nghe con bé đau đớn rên rỉ.
Đang thắc mắc thì thấy con bé dựa vào cửa kính ô tô nhìn đèn tía hồng của bảng hiệu đạo quán ở lối vào khu chung cư.
Tôi thoáng nhìn, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nỗi sợ cả quãng đường cũng tiêu tan rất nhiều.
Chẳng trách mấy dì ở khu chung cư lễ nào cũng đến đạo quán đó thắp nhang, nói rằng nhờ có đạo quán đó mà yêu ma quỷ quái không ám bén mảng tới.
Tôi hay tăng ca muộn, khi trở về đèn đường đã mờ, chỉ còn bảng hiệu kia sáng rõ, Trương đạo trưởng ở luôn ngồi trong sảnh, điều này làm tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Vì vậy chỉ cần cửa mở khi đi ngang qua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-sau-am-han-si-nam-oan-nu-phong-nguyet-trai-nan-thuong/1544234/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.