“Reng...”
Vừa nghe tiếng chuông cửa tôi đã liệng phăng quyển tiểu thuyết, phóng xuống giường và chạy như bay ra cửa. Mẹ đã mở cổng từ lúc nào, đang nói cười vui vẻ với đám bạn tôi. Thoáng thấy bóng tôi chạy đến, giọng của “tên đáng ghét” nào đó đã vang lên nghe chói tai:
- Chạy nhảy được tức là đâu có bệnh, về tụi bây ơi!
Nói rồi hắn kéo tay Tuấn “cún” vờ quay ra cửa. Nhỏ Thanh liền chặn lại. Tuấn “cún” nhìn hắn, lắc đầu nhún vai bất lực. Đối với Tuấn, chỉ cần một cái nhìn của nhỏ Thanh cũng làm nó rùng mình. Lớp phó trật tự mà lại... Nhưng lạ ở chỗ Tuấn “cún” chẳng sợ đứa nào ngoài nhỏ Thanh, còn nhỏ Thanh thì ngoài Tuấn “cún” ra cũng chẳng có đứa nào sợ nó như vậy. Thế bảo sao chúng tôi lại không nghi ngờ mối quan hệ của hai đứa nó?
Điều mờ ám này tên Thiên dư trí thông minh để hiểu, thế là hắn đành quay trở vào cùng Tuấn “cún”, quê chưa từng thấy! Tôi đắc ý vỗ vai Thanh cười hả hê trong khi tên Thiên mặt nhăn mày nhó lẽo đẽo sau lưng chúng tôi lên phòng.
Nhiều lúc tôi yêu đám bạn của tôi ghê gớm! Tụi nó biết tôi bệnh nằm nhà cả tuần nay nên đến thăm để tôi bớt buồn chán đây mà. Nhưng thật sự thì tôi đã khỏe rồi, nhưng ba mẹ lo lắng nên bảo tôi nghỉ thêm vài ngày nữa. Mấy ngày ở nhà, ba mẹ thì đi làm suốt, anh hai đi học về thì chui vào phòng làm bạn cũng “em iu” là máy tính, nếu không thì cũng đi chơi, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/u-thi-tao-thich-may/425818/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.