Gió tuyết giăng kín mặt sông, vó ngựa đạp trên tuyết trắng, đường rời Tây Xuyên xa vời vợi, ngàn dặm núi xanh như vẽ chân mày.
Trời mới vào đông, những trận bão tuyết cứ lần lữa mãi không tới, vậy mà vừa tới là kéo theo vạn dặm băng phong càn quét đất trời. Dọc theo con đường rời Tây Xuyên đến Phong Sơn, chỉ thấy người người nhà nhà chạy nạn từ Bắc Cương đến Trung Nguyên cùng với đám binh lính đào ngũ nhỏ nhoi, tuyệt nhiên không thấy bóng nạn dân chạy về phương Bắc.
Chờ sau khi sức khoẻ Lý Khánh Thành khôi phục đã là giữa tháng chạp, hắn giấu trăm lượng bạc trước ngực, cùng thị vệ câm đội tuyết lên đường đi về phương bắc. Hắn mở danh sách thuốc tại dược đường của Nga Nương tại Tây Xuyên, trước tiên đến Đinh Châu nằm cách Phong Sơn sáu trăm dặm, chia ra bốn xe mang theo ba ngàn hộp cao, lại thuê thêm xe ngựa, dọc đường cố tránh các trạm canh gác, hướng về Phong Sơn.
Sông Tiêu Cốt như mồ giấu vạn xác, nước sông chảy xuôi về phía nam, vòng qua Phong Sơn hướng về vùng trũng Tây Xuyên. Dọc hai bên bờ sông, tuyết lớn cuộn cả trời mây, lúc rơi lúc ngừng. Chiến sự đang lúc tạm ngưng, cứ đi tiếp theo hướng bắc là đến tiền tuyến.
Bảy mươi dặm ngoài vùng chiến sự trọng yếu có một tòa thành tĩnh lặng yên ắng. Tường thành cháy đen gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn, một doanh trại mọc lên bên ngoài toà thành, chính là nơi dừng chân tập kết binh lính chi viện của Đại Ngu.
Dưới núi khói bay đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ung-no/2116308/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.