Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen tối và trống rỗng hệt như kí ức của nàng, Sherry quay người khi nghe một tiếng gõ nhẹ trên cửa phòng và mời vị khách của nàng vào.
"Chúng ta tới để xin con tha thứ," mẹ của Stephen nói khi bà bước đến bên cửa sổ. "Chúng ta đã không biết – về hôn ước của hai con, hay về tai nạn của con, hay tất cả mọi chuyện – cho đến khi Stephen giải thích cho chúng ta."
"Chị rất vui vì em vẫn còn thức," người chị dâu xinh đẹp của Stephen nói, đôi mắt xanh của cô tràn đầy niềm hối hận lạ kì khi chúng tìm kiếm ánh mắt của Sherry. "Chị không nghĩ là chị có thể ngủ được, sau cái cách mà bọn chị đã đối xử với em ở dưới lầu."
Nhất thời bị lúng túng trong những qui tắc xã hội về việc nàng nên đáp lại thế nào cho đúng với một lời tạ lỗi từ hai vị nữ công tước, Sherry bỏ qua việc lo lắng về những nghi thức và làm điều mà nàng cho là có thể xoa dịu những khó chịu rõ ràng của họ.
"Xin đừng phiền lòng vì điều đó," nàng nhẹ nhàng nói một cách chân thành. "Em không biết điều gì có thể ám ảnh em khiến cho em muốn giữ bí mật hôn ước này, nhưng thỉnh thoảng em cũng tự hỏi nếu mà, khi mà em là chính mình, có lẽ em là người hơi lập dị."
"Chị nghĩ," Whitney Westmoreland nói, trông như thể cô đang cố cười trong khi muốn khóc, "em rất dũng cảm, Tiểu thư Lancaster." Và rồi như thể đến giờ cô mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/until-you-em-co-de-ta-hon-em-khong/368167/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.