"Nè thôi đi! Nếu cả hai cứ như vậy thì trời sẽ sáng mất đấy."
Ngân Hà nhẹ nhàng lên tiếng đánh tan không khí đang dần trùng xuống trước mắt.
Nói rồi cậu đi đến cạnh Lam Đào giúp cậu bé nhặt xuống từ trên tóc mấy nhánh cỏ khô cùng tro bụi.
"Em xem, chui vào đó làm gì không biết, mặt cũng bị cứa chảy máu rồi nè."
Ngân Hà lấy trong túi ra một cái khăn tay, lại thấm chút nước sạch còn sót lại trong bình giữ nhiệt thay Lam Đào lau đi vệt máu khô đọng lại trên mặt.
"Hức."
Cậu bé vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau rát trên mặt mà không kềm được rên lên một tiếng.
"Một lát ghé tiệm thuốc mua cho em ít băng cá nhân nhé!"
Ngân Hà hỏi.
Chỉ thấy Lam Đào ủ rũ gật đầu.
Anh Ngân Hà dịu dàng quá đi, phải chi anh hai cũng sẽ nói với nó những lời này thì hay biết mấy. Lam Đào thầm nghĩ trong lòng.
"Ngoan, đừng buồn ! Anh hai em không phải cố tình mắng em đâu! Là anh hai em lo cho em thôi."
Ngân Hà thấy nó cứ ủ rũ mãi, không kềm được mà đưa tay xoa đầu nó, lên tiếng an ủi.
Lam Đào quả nhiên tin thật, nó ngẩng đầu chớp mắt nhìn Ngân Hà, ánh mắt sáng lấp lánh.
(Là thật ư?)
"Ai mà thèm lo cho nó chứ! Phiền phức."
Lam Anh Kỳ hất mặt sang một phía khác, không thèm nhìn Lam Đào cùng Ngân Hà lấy nửa con mắt. Hắn cất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-dinh-vinh-hang/1364790/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.