Ngân Hà cũng chẳng thể nào ngờ được chỉ từ một chữ 'Nguyệt' mà cậu vô tình khắc lên chiếc bánh xinh đẹp nhất ấy lại bị Lam Đào nhạy cảm đoán ra được. Cũng khó trách, ai bảo người khác ai cũng không khắc tên, nhưng Lam Nguyệt Minh lại được khắc. Ngân Hà có chút rối rắm nghĩ.
Bên này Lam Đào vẫn nghiêng đầu tròn mắt chờ đợi câu trả lời từ cậu, ngay cả Lam Anh Kỳ cũng bị câu nói của em trai cuốn theo mà tò mò muốn chết.
"Người anh em, cậu thật sự...?"
Càng thêm thời gian chờ đợi lại càng thêm sốt ruột, Lam Anh Kỳ hiếu kỳ lên tiếng.
Ngân Hà bị hỏi dồn càng thêm khẩn trương mà ấp úng. Sau đó thì liền nhất quyết không sử dụng lời nói nữa, bắt chước Lam Đào im lặng mà gật đầu thật mạnh.
"Chơi lớn đấy anh bạn!"
Lam Anh Kỳ tỏ vẻ thấu hiểu kèm theo chút thương hại mà vỗ vai cậu.
"Cậu... cậu không trách tôi chứ?"
Ngân Hà có chút ái ngại hỏi hắn, cái hành vi ấp a ấp úng kia cũng không phải do cậu sợ mà chỉ là xem trọng cảm xúc của hai người bên cạnh, dù gì cả hai cũng là em trai của A Nguyệt, liệu rằng khi biết bạn học của mình đi thích chị gái mình thì có thể nào chấp nhận được không cơ chứ?
"Việc gì phải ái ngại? Có những loại cảm xúc vĩnh viễn cũng không thể nào khống chế được đâu!"
Tựa như cảm xúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-dinh-vinh-hang/1364803/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.