Trong lễ đường rực rỡ ánh đèn cùng sắc hoa. Lam Nguyệt Minh khoác trên mình chiếc váy cưới hoa lệ xa hoa nhất, cầm trên tay bó hoa cưới được kết từ mười một đóa hồng xanh thẳm, gương mặt được trang điểm trở nên sắc sảo cùng diễm lệ hơn bao giờ hết.
Nhưng ít ai nào biết được bên dưới biểu cảm nhu hòa cùng nụ cười dịu ngọt ấy là nắm tay siết chặt, là nội tâm băng lãnh đến cùng cực. Từ sâu trong ánh mắt có thể nhìn ra được cái lạnh bao trùm.
Nhìn Dương Hiếu Nghĩa đứng đối diện ngạo nghễ ngẩng cao đầu như vậy Lam Nguyệt Minh thật sự có xúc cảm muốn gϊếŧ chết hắn. Nếu hiện tại không phải vì... Thì gã đã xong đời với cô lâu rồi.
Lam Nguyệt Minh cuối đầu che giấu ánh mắt ẩn chứa sát ý của mình, trong lòng bỗng dưng nổi lên một trận bất an khó tả, cô nhíu mày thầm gọi...
'Ngân Hà...'
"...Ở trước viên thiên thạch này, các con có đồng ý trao trọn cho nhau tình yêu vĩnh hằng hay không?..."
Ở phía trước cô, lời tuyên thệ vẫn dõng dạc vang lên đều đều. Bất chợt Lam Nguyệt Minh không muốn mở miệng. Dẫu chỉ là đóng kịch, chỉ là dối trá, nhưng cô vẫn chỉ muốn nói ra lời tuyên thệ này một lần duy nhất và với một người duy nhất mà thôi.
"Cạch"
Cánh cửa lễ đường bất ngờ bật mở, mà chính xác hơn là nó bị người khác đá văng. Phía dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-dinh-vinh-hang/475761/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.