Editor: Sel
"Cô cả, cô nói thật đấy ạ?" Cả người Trình Dư Hạ rướn về phía trước, chen vào giữa hai ghế, nghiêng đầu về phía trước để nghe rõ hơn.
"Chắc chắn là thật rồi." Cô cả nói: "Chuyện này thì ai lại bịa ra làm gì."
Trình Dư Hạ ngồi sững lại trên ghế, nhớ đến việc Lộ Dương luôn tránh nói về bố mẹ, giờ cô mới hiểu anh làm vậy vì không muốn nhớ lại quá khứ đó.
Khi đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng ra, một cơn gió lạnh đột ngột thổi vào mặt Trình Dư Hạ, cô lập tức rụt cổ vào trong áo.
Vừa xoa tay, cô vừa nói: "Lạnh quá, ở đây còn có tuyết đọng nữa này."
"Cậu bị cảm rồi à?" Lộ Dương tiến lại gần Trình Dư Hạ: "Cậu đã uống thuốc chưa?"
"Rồi." Trình Dư Hạ nói: "Tôi còn uống cả canh gà nấu gừng, tiện thể mang cho cậu một món quà cảm ơn nữa."
Lộ Dương nhận túi giấy Trình Dư Hạ đưa, không hiểu lắm: "Sao đột nhiên lại tặng quà cảm ơn tôi?"
Trình Dư Hạ chớp mắt nhìn Lộ Dương, nói: "Tất nhiên là vì thành tích của tôi tiến bộ như thế này không thể thiếu sự hướng dẫn tận tình của cậu được. Nếu cậu không muốn nhận quà cảm ơn thì tôi sẽ phải trả tiền học thêm cho cậu đấy."
Lộ Dương vốn đang do dự, cuối cùng cũng buông tay xuống: "Thực ra cậu không cần cảm ơn tôi đâu, vốn dĩ cậu đã rất thông minh mà. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng đậu vào Đại học Nam Kinh được chứ..."
Trình Dư Hạ thắc mắc: "Sao cậu biết tôi sẽ đậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uom-mat-troi-le-chuc/393451/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.