"Nè họ Sát, ta ở trên này!"
Âm thanh vang vọng xuống từ lầu hai, đem theo từng làn sương mù vùi lấp đôi mắt của Tinh Vệ.
Tầm nhìn bị che lấp, Sát Tinh Vệ thẫn thờ run rẫy, nhìn như không nhìn, cúi gầm mặt xuống đất.
Tôn Đồng nhíu mày nhìn một lúc không thấy động tĩnh gì.
Sát Tinh Vệ như người không hồn, tư thế quỳ xuống, mái tóc đen che lấp biểu cảm mà giờ đây chẳng khác gì một khúc gỗ.
Tôn Đồng có chút nóng lòng, vội quay lưng bật tung cửa chạy xuống phía dưới.
Tiếng gót giày âm u gõ vào nền gỗ mục, cánh cửa cũ kéo ra, toàn thân nhanh chóng đứng trước mặt Tinh Vệ tội nghiệp.
"Ta đoán không sai, mỗi lần bị cướp, chắc chắn tiểu Sát ngươi sẽ xuất hiện.
Cả ngày hôm nay ta đợi cướp đến, tự tay dâng tặng hắn túi đồ, kết quả đúng như mong đợi.
Thật thông minh mà."
Vẫn là điệu cười kiêu ngạo thường ngày mà giờ đây Sát Tinh Vệ cảm thấy thật ngu ngốc.
Nàng không nói không động, năm ngón tay bóp chặt từng khớp xương, vụt như bóng ma đứng phắc dậy đem cánh tay Tôn Đồng lôi đi.
Khoảng lực không nhỏ khiến Tôn Đồng nhăn nhó, nàng bị kéo như một chiếc xe ngựa, vừa đi vừa vùng vằng khỏi bàn tay xương xóc của Sát Tinh Vệ.
Người trước mặt tâm trạng thế nào, Tôn Đồng đâu nào biết, người trước mặt năm lần bảy lượt đuổi đi, nàng nào lắng nghe.
"Đau chết được, ngươi không nghe ta nói sao?
Một cỗ không khí nóng như lửa hừng hực bao quanh Sát Tinh Vệ, Tôn Đồng thấy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056878/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.