Bão tuyết đêm qua tạnh vào lúc rạng sáng, đem toàn bộ thành đô phủ trong hoa tuyết.
Hơi lạnh kèm gió Bắc thổi vào, vừa ảm đạm vừa tẻ nhạt.
Suốt tháng nay, dân tình truyền tai nhau về một con quái vật, đêm đêm gào rú trong ngôi nhà gỗ ven rừng.
Không biết là người hay ma, dù trăng sáng hay tối đèn, đều nghe tiếng la thảm thiết, đập phá đồ đạc.
Có người đi củi đêm liền thấy một bóng đen cụt tay khệnh khạng uống rượu, rồi ngủ luôn trong rừng.
Khắp phủ dán giấy truy tìm tội phạm, vẽ một nam nhân trên mặt có sẹo, tay phải chặt đứt, không ai khác ngoài Lục Thủ - Đại công tử Mãn Kim sơn trang.
Đã đến ngày hồi kết.
Đặc điểm dễ nhận dạng như vậy, dân tình không khó để tìm thấy, nhưng khi vây bắt, đều bị giết tại chỗ.
Có người ẩn núp chạy về, khai với Chương Du Quân về hành tung nơi ở của tù nhân, nhưng tuyệt nhiên, Chương Du Quân đều bác bỏ.
Nói trắng ra, là ông ta không để tâm nhiều, và cố ý để chuyện này vào quên lãng.
Không hiểu tại sao!
Sáng nay, Nhược Y bắt gặp Sát Tinh Vệ thẩn thờ bên dòng suối đã đóng băng.
Nàng dường như hoảng loạn khi tỉnh dậy bên chiếc giường trống rỗng.
Sát Tinh Vệ đi đâu rồi?
Trời lạnh như vậy, Sát Tinh Vệ thức giấc không báo cho nàng.
Một buổi sáng không vui!
"Vệ, ngươi đi đâu? Ngươi không được đi, ngươi không đánh thức ta dậy."
Vòng tay lạnh lẽo siết chặt thân eo người trước mặt, đem ánh mắt lo lắng dụi vào bờ ngực ấm áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056891/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.