Sáng hôm sau là một ngày se lạnh.
Sát Tinh Vệ lau khô mặt, sau đó ngơ ngác đi quanh căn nhà, trống không.
Dường như có một mình nàng ở nhà, hèn gì tĩnh lặng như vậy.
Bước xuống bậc thang, đầu Tinh Vệ đau nhức âm ỉ.
Nhìn chiếc đồng hồ số treo tường đã thấy gần trưa mới nhận ra hôm nay Tôn Đồng không đánh thức mình dậy đi làm.
Chuyện xem thời gian đã quá quen thuộc với Sát Tinh Vệ mấy tháng nay, giá như ở cổ đại có thứ điện tử này, nàng đã không vất vả nhìn trời ngắm đất mà đoán giờ nữa.
Nàng cũng vô cùng thắc mắc tại sao chuông không reo vào sáu giờ sáng, cũng không nghe Tôn Đồng gọi dậy.
Nhưng rồi tặc lưỡi gạc đi, có lẽ một triệu năm người kia tử tế được một lần.
Chính là sợ Tinh Vệ say mà dậy không nổi.
Trong bếp đã được ai đó dọn sẵn thức ăn sáng, bánh bao vẫn được bỏ trong nồi mây nóng hổi.
Bên cạnh là một ly nước chanh, có lẽ Tôn Đồng muốn nàng uống giải rượu.
Đồ ăn đơn giản như vậy, nhưng Tinh Vệ đủ thấy hấp dẫn lắm rồi, từ khi nào Tôn Đồng để ý đến sở thích của nàng như thế?
Ăn xong cũng đến mười lăm phút, quả nhiên uống cạn ly nước thần dược đó thì đau đầu đã giảm khá nhiều.
Đến trưa cũng không muốn ăn thêm gì, chỉ thấy cổ họng khát khô, uống nước rất nhiều.
Quãng thời gian từ sáng đến chiều rất lâu, Sát Tinh Vệ rảnh rỗi đến phát chán.
Đôi lúc cũng muốn tìm gì đó làm, mà Tôn Đồng tuy là tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056929/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.