Sát Tinh Vệ cố gắng đưa chân đạp cửa nhưng vô ích.
Tại sao ở thế giới này nàng không dùng nội công được? Tại sao một cước liền trở thành người phàm?
Bất lực buông thản, đành giữ ấm cho Tôn Đồng chờ người tới cứu.
Không khí chẳng còn nhiều, cứ như thế này thì chết ngạt mất.
Khẽ chợp mắt một lúc cho qua nhanh thời gian.
12 giờ trưa...
1 giờ chiều...
2 giờ chiều...
3 giờ chiều...!
Đã sáu tiếng trôi qua kể tự khi bị nhốt vào đây, một khoảng thời gian không hề nhỏ.
Cho đến khi Sát Tinh Vệ chợt thức dậy vì một tiếng động từ việc cậy thang máy ra.
Nàng là người luyện võ, động tĩnh nhỏ đều biết ngay.
Ánh sáng hờ chiếu vào làm xua đi sự tối tăm ban đầu, sau đó cửa được mở hẳn.
Thấy hai nữ nhân tình cảm ôm lấy nhau ngồi trong đó, thợ sửa có chút ngây người.
Phút sau mới nhìn ra người ngất xỉu được choàng áo khoác mỏng đang hôn mê chính là Tôn Đồng.
Ông có chút hốt hoảng thúc dục:
"Thật xin lỗi vì sự cứu hộ trễ, mau mau đưa Tôn tổng vào bệnh viện."
Sát Tinh Vệ nghe thấy liền vội vã đem Tôn Đồng trên tay dùng hết sức lực chạy xuống thang bộ, tất cả năm tầng.
Tĩnh Ngạn đã ngoài đó, không phải sự trùng hợp, mà là chính hắn vừa mệt mỏi trở về uống nước vì tìm Tôn Đồng suốt nửa ngày.
.
Truyện Truyện Teen
Tôn Hủy Hào không thấy con gái cưng của ông đến, lại bỏ vô số công việc sổ sách.
Sau đó tức giận giao cho Tĩnh Ngạn công việc lôi kéo giám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2056949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.