"Chủ nhân, người cũng biết đã lỡ vào cái gì rồi thì không dứt ra được, cũng như ngươi hút máu thì không ngưng được đấy thôi!"
______
Lời nói vô tình của Lã Tần Uy khi trưa khiến nàng sực nhớ lại, chẳng lẽ răng nanh đó dùng để hút máu người? Thật sự là một nổi hoảng loạn.
Nàng run run lẩm bẩm thật nhỏ, nhưng lại lọt vào tai người kia:
"Là Vampire? Không đúng, cương thi? Hay yêu quái? Cũng không đúng, không đúng..."
Nhược Y biết tâm trạng của người kia là gì, nàng cố gắng bình thản, dùng một âm thanh vô cùng nhẹ nhàng:
"Chẳng lẽ ngươi sợ hình dáng của ta?"
Sâu thâm tâm, câu nói đó vừa dứt nàng liền sợ người kia sẽ gật đầu.
Nếu quả thật như vậy, lòng nàng thật đau.
Sát Tinh Vệ đờ đẫn người, nàng chỉ chú tâm vào răng nanh nhọn hoắc đó, mà giọng run run:
"Một chút sợ, nhưng..
nhưng có phải ngươi chính là hút máu người sống qua ngày như Lã Tần Uy nói hay không? "
"Phải, thì sao? Không phải thì sao? Dù sao đi nữa ngươi cũng sẽ chọn rời bỏ ta phải không? "
Ánh mắt Nhược Y vô cùng phức tạp, giọng nàng pha chút nguy hiểm lẫn thầm cảnh cáo.
Khí thế áp bức khiến Sát Tinh Vệ bất giác lùi xuống, nhưng bàn tay người kia không cam tâm, mạnh mẽ ôm lấy eo nàng kéo lại.
Hơi thở người kia dồn dập liên tục không ngừng, nàng biết là hơi thở của sự sợ hãi.
Nhưng lòng không thể kìm được, lại càng nghĩ sẽ không thể để mất đi.
"Ngươi...!ngươi chưa trả lời ta.
Có phải ngươi hút máu..
hút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2057018/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.