Sau khi Chương Du Quân về phòng, hắn mệt mỏi nằm nghỉ một lát thì lúc sau có tiếng gõ cửa.
Không cần nghĩ cũng biết là A Cửu đem thuốc đến.
Đặt chén thuốc xuống bàn, A Cửu ân cần đở hắn dậy, đưa chén thuốc tận tay:
"Minh quý phi dặn nô tì phải nhìn thấy bệ hạ uống cạn mới an lòng."
Chương Du Quân cảm động, hắn vội đưa lên uống một hơi mặc dù mùi vị vô cùng khó chịu.
Chẳng là thuốc do nô tì riêng của Minh Nhược Hoa đem tới, thì đắng đến mấy cũng phải nuốt vào bao tử.
Tình trạng bệnh của Chương Du Quân vô cùng phức tạp, đại phu giỏi bao nhiêu tìm đều không ra bệnh.
Cứ mỗi lần đến giờ, nội tạng của hắn đều đau đến không thở được.
Hắn cảm giác như tim, gan hay phổi như có ai bóp chặt lại, toàn thân như rút máu từng đợt.
Cứ như vậy đã hơn một năm.
Thân thể hắn ốm yếu dần, mệt mỏi.
Đại phu của cả kinh thành chỉ còn cách cấp dược quý nội tạng để Chương Du Quân uống giảm bớt sự đau đớn.
Và mỗi ngày, Minh Nhược Hoa hoặc A Cửu sẽ đem thuốc tới.
Sau khi cáo lui, A Cửu đem theo chén thuốc đã cạn mở cửa ra ngoài.
Vừa lúc đó Triển Phi quý phi cũng vừa tới.
"Nha đầu ngươi đem thuốc cho hoàng thượng sao?"
A Cửu kính cẩn cúi đầu:
"Triển phi nương nương, vâng là Minh quý phi kêu nô tì đem đến như thường lệ! "
Triển Phi không đáp, nhìn chằm chằm vào chén thuốc đó.
Tại sao uống cả hơn một năm trời lại không đỡ? Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-buc-uoc-thuc/2057032/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.