Sau khi ra khỏi phủ Hà Ân và Nhạn Ảnh tới một ngôi miếu nhỏ,vào trong miếu Hà Ân quỳ xuống chắp tay cầu nguyện,nàng mong mình mau chóng trở về hiện đại để có thể vơi bớt nỗi nhớ nhung cha mẹ,cũng là để làm tròn nghĩa vụ của người làm con với cha mẹ nàng ở hiện đại,bây giờ họ ra sao như thế nào nàng cũng không rõ nữa chỉ mong họ bình an,sống vui vẻ vậy là tốt rồi. Nàng cầu nguyện xong đứng dậy,vừa ra khỏi miếu thì không hiểu đi đứng thế nào lại va phải một nam nhân mặc long bào thêu bằng chỉ vàng,có khuôn mặt nhìn rất khôi ngô tuấn tú, nhìn qua thôi cũng biết chắc chắn không phải người tầm thường,nàng nghĩ vậy rồi cũng không nói không rằng tránh qua một bên cho nam nhân kia đi nhưng hắn không bỏ qua gọi nàng lại chất vấn.
"Cô nương có vẻ hơi vội nhỉ, đi đụng phải ta luôn rồi "__Trương Tề Minh gọi nàng lại có ý muốn nàng xin lỗi.
(Tên nhỏ mọn -.-).
"À,vừa rồi ta đi không để ý trước sau đã mạo phạm tới ngài mong ngài bỏ qua "__Hà Ân nhỏ giọng tỏ ra ôn nhu thuỳ mị.
"Tại sao nàng lại không xin lỗi lấy một tiếng mà đã bỏ đi? Nếu ta không gọi nàng lại có phải nàng sẽ cứ thế mà đi không xin lỗi "__Tề Minh giọng có chút cao ngạo vẻ mặt có chút không hài lòng.
"Này tên mắc dịch kia ta đụng phải ngươi ta đã xin lỗi rồi mà sao ngươi nói nhiều vậy hả,nam tử hán như ngươi lại đi chấp chuyện nhỏ nhặt với một nữ tử yếu đuối như ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uyen-nhu-mau-den-day-voi-ta/807688/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.