Edit: Sa Trời vẫn mưa. Những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên mặt đất, bắn bọt nước ra tứ phía.
Nếu hỏi Thi Âm từ nhỏ đến lớn có chuyện gì khiến cô lầm tưởng mình là nữ chính phim thần tượng thì đó là mỗi lần cô có chuyện gấp cần phải ra ngoài thì ông trời lại tặng cô một trận mưa để tạo không khí vừa kiên cường vừa căm hận. Nhưng hôm nay thì khác.
Dưới màn mưa giăng lối, thiếu niên biếng nhác bước xuống xe đạp, sải chân đi tới: “Cho tiểu gia tờ khăn giấy coi.”
“… Không có.”
Cậu nhướn mày: “Tiểu Thi Âm, rốt cuộc cậu có phải là con gái không vậy, có cái khăn giấy mà cũng không mang.”
Nữ sinh nắm chặt cuộn giấy còn ướt nước mắt, trông vô cùng đáng thương: “Tớ có mang… Nhưng ban nãy bị tớ lau nước mắt hết rồi.”
Ô cmn kê.
“… Tớ sai rồi.” Thiếu niên dở khóc dở cười vò tóc: “Cậu là bé gái chính cống.”
Chữ “bé” được nhấn mạnh, mang theo ý cười bâng quơ.
Lại trêu cô. Thi Âm há mồm, muốn phản bác nhưng lại không nghĩ ra được lý do vì người phạm sai lầm cơ bản “Bỏ lỡ trạm xe buýt của chuyến xe cuối cùng” là cô, người vừa lảm nhảm vừa khóc lóc vào điện thoại cũng là cô.
“Đi xe buýt lỡ trạm đứng một mình ở trạm xe lấy hết khăn giấy lau nước mắt còn cần người tới đón.” Thấy thế nào cũng giống như chuyện chỉ có trẻ mẫu giáo mới làm ra.
Trong lúc cô nghĩ ngợi, thiếu niên bên cạnh đã cởi áo sơ mi ra để vắt khô, nước chảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/va-cau-buoc-den/1078754/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.