🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nero đang nhíu mày nhìn hắn, liền cảm giác hai đầu gối bị căng ra lần nữa.

Trong ánh đèn lờ mờ, cái đầu vàng óng của kỵ sĩ chậm rãi cúi xuống.

…Nero nắm lấy mái tóc vàng của hắn.

“...Ngươi đang làm cái gì vậy!?”

Hắn kinh ngạc không thôi, hai tay hoàn toàn không dám buông ra, bởi vì khuôn mặt kỵ sĩ đã đến gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở, hắn không thể để đối phương lại gần hơn nữa.

Đại não Nero hiếm khi trống rỗng trong chốc lát. 

Bởi vì bất kể là những tác phẩm quân sự vĩ đại của Đế quốc, hay những nghiên cứu từ thưở nhỏ về chủ nghĩa Machiavelli, cũng đều không thể giải thích cho hắn lý do một người lại mở miệng trong tư thế như vậy.

“Phát điên cái gì vậy, Bạch Lang?”

Cằm Bạch Lang Kỵ gần như chạm vào nệm, chỉ ngẩng đôi mắt lam nhìn hắn. 

Hắn ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Nero dịu ngoan đến hèn mọn, nhưng sâu thẳm lại đầy những vết rạn nứt của sự tuyệt vọng.

“...Thần, thần có thể cố gắng hầu hạ ngài. Những gì Thánh tử điện hạ không thể làm được, thần đều có thể... Cho nên, xin ngài đừng để ý, chỉ cần nhắm mắt lại là được.”

Đầu kỵ sĩ bị hai tay Nero liên tục đẩy ra, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà tiến lại gần. Khi hắn khẽ ngậm lấy mảnh vải áo ngủ mỏng manh, chuẩn bị kéo lên.

Nero giáng một cú đấm trúng cung mày hắn.

“Bốp!”

Một tiếng vang trầm đục.

Nero lắc lắc cổ tay đang đau nhức, sau đó một lần nữa siết chặt nắm đấm, giữ lơ lửng giữa không trung. Một tay khác nắm lấy mái tóc vàng của Bạch Lang Kỵ, buộc hắn phải ngẩng đầu g*** h** ch*n mình.

“Tỉnh táo chưa?” Hắn ép hỏi.

Hàng mày sắc nét của Bạch Lang Kỵ nổi lên một mảng đỏ tím rất nhỏ. 

Hắn rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt ngây dại nhìn Nero, miệng còn hơi há, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp lại mơ hồ.

Nero cựa quậy đầu gối, phát hiện hắn vẫn không buông tay, vì thế ánh mắt lạnh lẽo, nắm đấm lơ lửng giữa không trung lại một lần nữa giáng xuống ——

Lần này trúng vào sống mũi thẳng tắp của kỵ sĩ.

Bị đấm vào mũi có lẽ đau hơn nhiều so với chỗ xương mày. Bạch Lang Kỵ kêu lên một tiếng, hai tay cuối cùng cũng buông ra, chuyển sang che mũi mình.

Vài giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt từ kẽ ngón tay hắn.

Nero lập tức khép chân lại, áo ngủ gọn gàng kéo xuống, sau đó lạnh giọng hướng ra ngoài cửa: “Lang Kỵ!”

Ngự tẩm điện hàng ngày đều túc trực hai Lang Kỵ canh gác. Vừa nghe thấy tiếng gọi của tiểu chủ nhân, họ lập tức xông vào. 

Họ vốn tưởng rằng trong phòng xảy ra tình huống khẩn cấp mà Bạch Lang không thể ứng phó, nên trước khi vào cửa súng đã vác vai, đạn đã lên nòng, chốt an toàn súng năng lượng đã được kéo ra toàn bộ, nòng súng chĩa xuống đất, chỉ chờ lệnh sẵn sàng chiến đấu.

Thế nhưng khi vào cửa, họ chỉ thấy Nero đang mặc áo ngủ ngồi trên giường. Thần sắc lạnh như băng sương, trước mặt quỳ một Bạch Lang cao lớn đã cởi bỏ mũ giáp. 

Người sau hai đầu gối chạm đất, lưng cong lại, một bàn tay buông thõng bên chân, bàn tay còn lại đang ấn vào mũi.

Từ kẽ ngón tay trên mũi có máu tí tách tràn ra, chảy xuống bộ giáp.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.