🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cảng Vương Đô, hạm đội khảo sát chậm rãi hạ cánh.

Hoàng đế tóc bạc một tay chống nạnh, thần sắc đạm mạc, đứng chờ ngay cuối lối đi tiếp nhận trên không trung.

Từ xa, bên trong lối đi xuất hiện một nhóm các học giả nghiên cứu khoa học phong trần mệt mỏi, dẫn đầu chính là bí thư ngự tiền kiêm quan chức khoa học cao cấp với mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục.

“Tham kiến Hoàng đế Bệ hạ.”

Thấy Nero, bí thư tóc bạc liền dẫn một nhóm khoa khảo viên, quỳ một gối xuống đất trước hắn.

“Đội khảo sát di tích đợt đầu không làm nhục sứ mệnh, mang theo thành quả thăm dò cấp thiết của Đế quốc trở về.”

“Chư khanh vất vả rồi.”

Nero sắc mặt như thường, đặt tay lên lòng bàn tay đang mở ra của Diệp Tư Đình: “Sau khi tiếp nhận toàn bộ quy trình tự kiểm tra phóng xạ tại Cục Khoa học, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt tại phủ đệ. Đêm mai, Thái Dương Cung sẽ tổ chức yến tiệc đón gió long trọng cho các ngươi.”

“Cảm tạ ân đức của Bệ hạ.”

Diệp Tư Đình thể hiện hoàn toàn giống một thần tử lịch thiệp và đúng mực. Hắn đại diện cho toàn bộ hạm đội nghiên cứu khoa học, cảm tạ ân điển của Hoàng đế Bệ hạ, môi mỏng hôn lên quyền trượng trên ngón tay thiếu niên, rồi nhẹ nhàng buông ra.

Đôi mắt cáo lướt qua phía sau Nero một vòng, không phát hiện bóng dáng Bạch Lang Kỵ. Diệp Tư Đình bất động thanh sắc, lại rũ mắt xuống.

Hoàng đế Bệ hạ đích thân nghênh đón, đội thăm dò di tích bỗng cảm thấy mặt mày đều sáng sủa, và lần đầu tiên phát hiện, Hoàng đế Bệ hạ dường như rất coi trọng dự án thăm dò Trùng tộc đột ngột xuất hiện này.

Bệ hạ và quan chức khoa học đang sóng vai đi về phía trước, đồng thời trao đổi tư liệu về di tích Trùng tộc. Các đội viên không dám xen vào, chỉ cúi đầu lén lút đi theo phía sau. Chỉ là, lời nói của hai người đó càng đi càng chậm, càng đi càng chậm, cuối cùng gần như muốn tách khỏi đội quân lớn, khó khăn lắm đuổi kịp ở cuối đội.

Các thành viên khoa khảo không dám đi trước Hoàng đế Bệ hạ, đều đang chờ phía trước. Diệp Tư Đình cảm nhận được sự căng thẳng của họ, ôn hòa cười nói:

“Chư vị có thể về Cục Khoa học trước. Ta còn có chút việc cần bẩm báo với Bệ hạ.”

Cảng Vương Đô có rất nhiều phòng khách tạm thời.

Diệp Tư Đình thuận lý thành chương mà kéo một cánh cửa trong số đó, cúi đầu khom lưng, mời Hoàng đế Bệ hạ vào.

Nero xua tay với Lang Kỵ phía sau, ý bảo họ chờ ngoài cửa trước. Sau đó nâng ủng bước vào phòng khách không một bóng người.

Diệp Tư Đình đóng cửa lại, xoay người. Đối diện với Nero.

“Bệ hạ?” Diệp Tư Đình khẽ cười mở miệng.

Nero không đáp lời. Hai tay chắp sau lưng, đôi mắt đỏ bình tĩnh nhìn hắn.

Diệp Tư Đình lại cười. Ánh mắt hắn mềm mại vô hạn. Sau đó, gọi ra xưng hô chỉ thuộc về riêng hai người họ:

“…Nero.”

Lần này, hắn không đứng yên chờ Nero đến.

Bí thư tóc bạc bước lại gần, mở rộng hai tay, ôm chặt bảo vật quý hiếm tóc bạc mắt đỏ của mình vào lòng.

“…Đây mới là cái ôm anh nợ em, Nero.” Hắn thấp giọng nói.

Nero dù có ngượng ngùng đến mấy, cũng không thắng nổi khao khát lấp đầy khoảng trống trong nội tâm. Hắn đơn giản nâng cánh tay lên, hào phóng ôm lại.

“Hoan nghênh về nhà, Diệp Tư Đình.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.