Bùi Nặc ôm Nguyễn Đường đi xuống lầu.
Trên bàn bày đầy thức ăn, thịt kho tàu xương sườn, bắp nùng canh, tạc tiểu ngư hoàn! (mấy món này không hiểu nên xin phép giữ nguyên, ai biết cmt cho mình sửa với).
Nghe là khiến cho người thèm ăn, đây vẫn là do Bùi Nặc kêu quản gia mời một đầu bếp từ bên ngoài đến, chuyên môn làm một bàn đồ ăn cho Nguyễn Đường.
Rốt cuộc biệt thự này đại đa số đều là quỷ hút máu, không quá biết nấu cơm, ngay cả chính hắn cũng đã mấy trăm năm không có hưởng qua hương vị đồ ăn nhân loại.
Cũng không biết có hợp khẩu vị Nguyễn Đường hay không.
Nguyễn Đường sớm đã ngửi được mùi hương, chiếc bụng đói đã sớm kêu thầm thì, cậu không có mục tiêu vươn tay, muốn tìm chiếc đũa trên bàn, kết quả sờ soạng nửa ngày, cái gì cũng không có bắt được.
Cậu bẹp miệng, ủy khuất ba ba ngẩng đầu, "Thật đói.
"
Bùi Nặc khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo chóp mũi Nguyễn Đường, lúc này mới ôm Nguyễn Đường ngồi xuống, "Muốn ăn cái gì?"
"Muốn! Xương sườn.
"
Nguyễn Đường ngồi trên đùi Bùi Nặc, có chút không an phận động đậy, cậu vươn tay, sờ soạng đụng phải gương mặt Bùi Nặc, đầu ngón tay mẫn cảm cuộn tròn, cuối cùng kìm nén không được, vẫn là nhỏ giọng hỏi, "Không, không để em ngồi xuống sao?"
Ăn cơm cũng để Bùi Nặc ôm như vậy, rất! rất ngượng ngùng nha.
"Ngoan, mở miệng," Bùi Nặc gắp một khối xương sườn nhỏ để bên môi Nguyễn Đường, đút cho Nguyễn Đường ăn một ngụm, tư thái hắn ưu nhã mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/5226/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.