Nguyễn Đường dùng móng vuốt nhỏ che lại mặt mình, không trả lời.
Tư Cửu Lê nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai mềm oặt của Nguyễn Đường, cũng không trêu đùa thỏ con của mình nữa, hắn lại ôm thỏ con vào trong ngực một lần nữa, thanh âm trầm thấp, "Ngoan ngoãn chờ."
Nhận thấy được ngữ khí của mình có phần cứng nhắc, Tư Cửu Lê lại theo bản năng nhẹ giọng lại, "Nghe lời biết chưa?"
Nghe người ta nói loại động vật như thỏ này rất mảnh mai cũng rất nhát gan, nuôi không cẩn thận sẽ dễ chết, cần kiên nhẫn tỉ mỉ chăm sóc.
Nguyễn Đường vội vàng bắt lấy một đoạn áo của Tư Cửu Lê gật đầu, móng vuốt nhỏ của cậu nắm thật chặt, như là sợ Tư Cửu Lê ném cậu xuống.
Thiếu niên mắng Tư Cửu Lê kia thấy hắn không phản ứng lại thì tự thấy không thú vị, căm giận quay đầu, "Trước khi trời tối cần ra khỏi ngọn núi này, mau chóng trở về tông môn."
Những thiếu niên thiếu nữ còn lại đều đáp ứng, nhưng có hai người trong đó lại đặt ánh mắt lên người Nguyễn Đường.
"Ta thấy con thỏ kia động tác linh hoạt, tựa hồ nghe hiểu tiếng người, còn rất nhân tính hóa, chẳng lẽ đã khai linh trí, hoặc là đã tu luyện thành yêu?"
"Có thể lắm, nếu bắt được mang xuống núi bán có khi cũng được một khoản tiền lớn."
Người còn lại do dự, "Nhưng đó là linh thú của Tư Cửu Lê, nếu hắn trở về sẽ bẩm báo với tông chủ nơi đó"
"Phi, không phải còn chưa lập khế ước sao, hắn còn là một ma vật, máu cũng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-luon-nhin-toi-chay-nuoc-mieng/768150/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.