Khi thứ đó đến gần, con thuyền rung lắc dữ dội, Giang Chiếu Dạ bám chặt vào mạn thuyền, nước sông cuộn trào, một xoáy nước xuất hiện trước mặt.
"Thật ngon... thật ngon... còn nữa không? Thêm chút nữa..." Giọng nói âm u trong xoáy nước trầm đục, đầy tham lam.
Giang Chiếu Dạ buông tay áo xuống: "Không đủ sao? Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Đương nhiên càng nhiều càng tốt, dù có dâng cả ngươi cho ta cũng không chê nhiều, ha ha ha ha ha."
Xoáy nước cười lớn, muốn lao lên bắt y, sóng lớn cuộn trào đến trước mặt y, nhưng vừa nhìn rõ người trước mắt, lập tức lắp bắp.
"Ngươi ngươi ngươi... ngươi là Diêu Tinh Thiên đại nhân, thảo nào ngon miệng thế. Không đúng... ngươi còn chưa phải Diêu Tinh Thiên, nhưng ngươi có tà cốt!"
"Ta có tà cốt, dù chưa phải Diêu Tinh Thiên, ngươi cũng nên phụng ta làm chủ, đúng không?"
Bức tường nước xám xịt rút xuống, giọng nói không cam lòng: "Ngươi cố ý tìm ta, có việc muốn ta giúp ngươi sao?"
Giang Chiếu Dạ một tay chắp sau lưng, bóng dáng được ánh trăng bạc bao phủ, đôi mày thanh tú nhiễm chút ánh sáng yếu ớt: "Ngươi có bằng lòng nghe lệnh ta không?"
Mặt nước nổi lên từng lớp sóng, l**m láp tấm ván thuyền ẩm ướt màu đen: "Ngươi muốn ta làm gì? Ta chỉ có thể hành động dưới nước, việc có thể làm được có hạn."
"Rất đơn giản, đợi ta vào trong, rồi lật úp con thuyền này."
Xoáy nước hứng thú: "Ngươi muốn tất cả mọi người trên thuyền đều chết ở đây? Quả không hổ là ngươi, ha ha ha ha ha, Diêu Tinh Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861560/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.