Người đến chính là Tạ Lương Ngọc.
Hắn không thấy người, đang cảm thấy kinh ngạc, lúc này nghe thấy tiếng động, mới quay đầu lại, nhìn về phía Giang Chiếu Dạ.
Mới hai ngày trôi qua, hắn dường như đã tiều tụy đi không ít, thần sắc vô cùng mệt mỏi, sau khi nhìn thấy Giang Chiếu Dạ, trong mắt bùng lên một chút ánh sáng, tham lam nhìn chằm chằm y, nhưng lại không dám nhìn nhiều, mi mắt run rẩy, dời ánh mắt đến vị trí xương quai xanh của y.
"Sư tôn..."
Giang Chiếu Dạ thấy là hắn, trong lòng thở dài một hơi, mặt vô cảm nói: "Ta đã không còn là sư tôn của ngươi nữa."
Y nghĩ nghĩ, thực sự không còn lời nào để nói, liền quay người tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được bao lâu, tiếng bước chân phía sau lại vang lên, lần này Tạ Lương Ngọc không che giấu, nghe có vẻ rõ ràng hơn.
Giang Chiếu Dạ chỉ giả vờ không biết, chuyên tâm đi đường, khu vực này gần Thiên Quang Thành, nếu gặp phải chính đạo tu sĩ, y sẽ gặp rắc rối.
Đáng tiếc y đã mệt mỏi cả đêm, thể lực gần như đã không còn chống đỡ được, càng đi bước chân càng nặng nề.
Khi trời tờ mờ sáng, vừa hay đi đến một khu rừng, y thực sự mệt mỏi, liền nhặt một cành cây làm gậy chống. Tạ Lương Ngọc nhìn ra trạng thái của y, lặng lẽ tiến lên đi cùng y.
Hai người lại giữ khoảng cách này đi về phía trước, chưa được bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
Người đến đi thật nhanh, tiếng vừa cất lên, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861600/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.