Sau đó, cuộc chiến giữa Giang Chiếu Dạ và Trường Sinh Thiên kéo dài rất lâu.
Trời đất biến sắc, mặt trời mặt trăng không có ánh sáng, Trường Sinh Thiên bị Giang Chiếu Dạ đang mất kiểm soát truy đuổi đến cực Bắc, bị chặt đứt một chân trước biển chết Hoàng Tuyền, Giang Chiếu Dạ cũng đứt một cánh tay, hai bên rơi vào thế giằng co cuối cùng.
Tháng tám ở phía Bắc đã có tuyết rơi, tháng chín, tuyết đã đủ dày để phủ kín một lớp dày đặc.
Trường Sinh Thiên ngã xuống vách đá của biển chết Hoàng Tuyền, Giang Chiếu Dạ đứng trước hắn ta.
Gió bấc lạnh buốt, y phục hai bên phấp phới, đối đầu giữa tuyết nguyên. Giang Chiếu Dạ một tay cầm kiếm, trên khuôn mặt trắng nõn trong suốt vương vãi vết máu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ấm áp là sự điên cuồng bình tĩnh.
Trường Sinh Thiên nói: "Còn muốn đánh tiếp sao?"
Giang Chiếu Dạ: "Ngươi thấy sao?"
Trường Sinh Thiên ngồi giữa tuyết, ngẩng đầu cười lớn: "Ta không đánh lại ngươi, không phải vì không bằng ngươi, mà là ngươi đầy phẫn nộ trong lòng, bất tử bất hưu *. Ngươi hôm nay nhất định phải giết ta, ta cũng không còn cách nào khác." * 不死不休 (bất tử bất hưu): Không chết thì không dừng. Nói đoạn dang hai tay, nói với y: "Sự việc đã đến nước này, cũng nên có một kết thúc, sau này ngươi chính là người mạnh nhất tam giới, nghĩ đến việc đồng căn đồng nguyên, đừng làm hại nhân tộc." Giang Chiếu Dạ nắm thanh bảo kiếm ngưng tụ từ huyết quang, bình tĩnh tiến lên. Y đi rất chậm, bởi vì y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861610/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.