“Đến lượt ngươi, mau nói xem rốt cuộc ngươi là giống yêu gì biến thành!”
Tôn Ngộ Không thật sự rất tò mò – hỏa nhãn kim tinh của hắn từng có thể phân biệt hết thảy yêu ma quỷ quái, vậy mà lại nhìn không ra con yêu này nguyên hình là thứ gì.
“Ta là… từ một đống bạch cốt biến thành.”
Phó Trăn Hồng nằm sõng soài trên đầu Tôn Ngộ Không, bình thản đáp:
“Kiếp trước ta vì quá đẹp bị người ta xem như yêu nghiệt, g**t ch*t rồi ném xuống vách núi sâu, bị chim ưng mổ xác… cuối cùng chỉ còn lại một đống xương trắng.”
Nói đến đây nhưng hắn không hề tỏ ra thương tâm, trái lại bình thản như đang kể chuyện của người khác — chính vì vậy càng khiến người ta vô thức sinh ra thương xót.
Tôn Ngộ Không im lặng.
Hắn vốn nghĩ con yêu này giống như các yêu quái khác – có vật tổ rồi hóa thành người, ví dụ như ngưu yêu, hồ ly, chồn tinh… Ai ngờ đối phương là… oán hồn bạch cốt — khó trách hỏa nhãn kim tinh của hắn không phân biệt ra được.
Đường Tăng, Trư Bát Giới và Sa Tăng đi phía trước cũng nghe trọn câu chuyện.
Trư Bát Giới lập tức lau nước mũi, nước mắt cảm thán:
“Người đời nói yêu ma quỷ quái đáng sợ, không ngờ nhân tâm mới là thứ độc ác nhất… Tiểu công tử, kiếp trước ngươi thật đáng thương!”
Sa Ngộ Tịnh nghiêm túc gật đầu: “Thật đúng là… người đáng thương mà.”
Nhìn phản ứng của ba người, Phó Trăn Hồng thầm biết — một màn “bán thảm” nho nhỏ này mình đã diễn thành công.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/2952961/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.