"Chỉ có thế này thôi à?"
Diêu Tĩnh nhận vali trong tay Yến Song để vào cốp xe.
Yến Song vỗ vỗ tay, "Không cần mang quá nhiều, chạy tới chạy lui phiền phức."
Diêu Tĩnh vô tình trở thành tài xế chuyên dụng, cảm xúc lẫn lộn, "Cậu đến Tần gia......"
Anh còn nhớ rõ lần trước tới Tần gia là Yến Song tới đưa đồ ăn cho Ngụy Dịch Trần.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy rõ ràng Ngụy Dịch Trần kéo cánh tay Yến Song lại.
Nửa đêm khuya khoắt, hai người cách cánh cửa sắt quấn dây leo, trong đầu Diêu Tĩnh ngay lúc đó chỉ hiện ra bốn chữ: Vụng trộm giữa đêm.
"Dọn đến Tần gia làm sao vậy?" Yến Song ngồi trên ghế phụ lái, thái độ tự nhiên.
Diêu Tĩnh cũng ngồi vào bên trong xe.
Bầu không khí có chút quái dị, Diêu Tĩnh không nói nên lời, có cảm giác cách Yến Song nói chuyện với anh từ ngữ khí đến biểu cảm đều quá mức quen thuộc, cứ như bọn họ đã quen biết từ lâu ấy.
"Không có gì."
Tuy rằng Diêu Tĩnh có tính tò mò mạnh mẽ, nhưng trực giác nói cho anh biết, đối với chuyện của Yến Song thì tốt nhất đừng tò mò nhiều.
"Anh đã ăn tối chưa?" Yến Song quan tâm nói.
Diêu Tĩnh căng thẳng trong lòng, vành tai vô cớ nóng lên, "Chưa ăn."
Yến Song vui vẻ, "Có quá đáng lắm không nếu tôi ăn chực bữa nữa nhỉ?"
Diêu Tĩnh: "......"
Ông chủ không có ý kiến, đương nhiên anh cũng không có ý kiến.
Theo Yến Song chỉ huy, Diêu Tĩnh dừng xe ở cửa một nhà hàng, khá gần nhà hàng hải sản lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250791/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.