Quán cà phê rất yên tĩnh, Yến Song ngóng nhìn gương mặt tao nhã kia, hơi mỉm cười, y nhẹ nhàng rút tay mình về, "Tôi từ chối."
Muốn làm đường lui của y, chờ y trắng tay thương tích đầy mình mới bằng lòng thu nhận?
Yến Song đã suy nghĩ cẩn thận, thực ra có đôi khi chuyện trái ngược cũng vẫn giống nhau.
Vì sao người vỡ nát đến không thể xoay chuyển không thể là Ngụy Dịch Trần chứ?
Y sẽ khiến hắn tuyệt vọng cùng đường, không thể không quỳ dưới chân y xin tha, cầu xin y rủ chút lòng thương hại.
Quả nhiên, y vẫn không thể thay đổi kế hoạch vì nhân vật cốt truyện.
Công việc của y, kế hoạch của y, nếu đã đặt ra ngay từ đầu, vậy thì không ai có thể khiến y dao động.
Yến Song đẩy ghế đứng lên, mỉm cười điềm tĩnh, y duỗi tay chà nhẹ sườn mặt Ngụy Dịch Trần, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, dịu dàng nói: "Tôi không cần thứ vô dụng."
Y đảo mắt, ánh mắt không hề lưu luyến lướt qua mặt hắn, cũng như con người Yến Song, như gió mà đi.
Ngụy Dịch Trần gần như cảm giác được nỗi đau đớn thật sự.
Hắn không hề có giá trị trong mắt y.
Cho dù hắn dâng lên tất cả, y vẫn cứ khịt mũi coi thường, còn cười nhạo thứ rác rưởi nhỏ nhoi như vậy thì đừng lấy ra làm xấu mặt.
Bị chà đạp tàn nhẫn.
Thậm chí người ta còn không có bất cứ niềm vui nào từ hành vi này.
Giống như dẫm phải một miếng bã cao su dính trên mặt đất.
Chỉ chán ghét muốn gạt bỏ mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250870/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.