Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh Thích Phỉ Vân xử lý vết thương cho hai người.
Lúc đầu Kỷ Văn Tung đứng nhìn màn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, sau khi đứng yên một lát, hắn đi về phía góc phòng.
Kỷ Dao và Tần Vũ Bạch đều đang nhìn đối phương chằm chằm, khóe mắt chú ý tới hướng đi của Kỷ Văn Tung thì lại đồng thời nhìn qua.
Lưng ghế phía sau bị cánh tay thon dài đ.è xuống, một bóng đen cao lớn phủ xuống từ đỉnh đầu, Yến Song hơi co rúm người lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trên mặt Kỷ Văn Tung không có biểu cảm gì.
Bình thường hắn đều rất ôn hòa, tuy rằng loại ôn hòa này cũng mang theo một cảm giác áp bách mạnh mẽ, nhưng dáng vẻ vô cảm như bây giờ thì không thể chỉ dùng từ khủ.ng bố để hình dung, người bình thường chỉ bị liếc qua một cái thôi đã đều cảm thấy nhũn chân rồi.
Mà Yến Song bị hắn nhìn chăm chú lại vẫn mang vẻ mặt mờ mịt vô tội.
"Hai người họ không phân được thắng thua," Kỷ Văn Tung nhàn nhạt nói, "Cậu nói đi, cậu chọn ai."
Nháy mắt, tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người Yến Song.
Ánh mắt nóng rực quá mức quả thực khiến người như bị kim chích sau lưng.
Còn có một ánh mắt âm thầm nhìn trộm, như ẩn như hiện, nhưng lại mang mười phần cảm giác tồn tại.
Trước áp lực của mấy tầm mắt cả trước lẫn sau, Yến Song giống như đang ngồi trong tâm bão, ngay cả chiếc ghế đang ngồi cũng giống như lung lay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250882/chuong-91.html