Ngụy Dịch Trần ra khỏi thang máy, khi bước về phía trước, rõ ràng đang đi trên đất bằng, nhưng lại cảm thấy như mình đang đạp vào không khí, cẳng chân như sợ hãi mà run lên, bàn chân như không có sức mà nhũn ra.
Cứ bước thấp bước cao như vậy mà đi ra cửa lớn chung cư.
Gió đêm hiu hiu thổi, người ngồi trên ghế dài ngoài cửa đang uống một lon bia, hai chân đặt trên mặt đất, mũi chân đá qua đá lại.
Con mèo hoang đi ngang qua thì dừng lại, hai mắt xanh sáng lên trong đêm tối.
Ngụy Dịch Trần đối diện với con mèo hoang đen tuyền trước mặt, hắn nghĩ thầm: Chắc con thú nhỏ này cho rằng mình tìm được đồng loại rồi.
"Meo meo, nhìn đây này......"
Người ngồi trên ghế dài nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Con mèo hoang nghe thấy tiếng người thì lập tức chuyển sang trạng thái phòng thủ, đôi mắt chợt lóa, cảnh giác mà chạy vọt đi, nó chui vào trong bụi cây rồi biến mất tăm.
"Xí......"
Ngụy Dịch Trần nghe thấy Yến Song nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Chạy nhanh thế làm gì, cũng có ăn thịt mày đâu."
Lon bia trong tay bỗng nhiên bị cướp đi, Yến Song ngẩng mặt, liếc nhìn Ngụy Dịch Trần một cái, "Xong rồi?"
Giọng điệu y đều đều, lười biếng mà đứng lên, gió đêm thổi tóc y lung tung rối loạn, sợi tóc dính vào khóe môi y, bị y không kiên nhẫn mà "phù" một tiếng thổi bay đi.
Ngụy Dịch Trần đứng trước mặt y.
Y cũng chỉ nhìn hắn một cái.
Thậm chí còn dịu dàng với một con mèo hoang hơn với hắn.
Thực ra Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250891/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.