Hai tiếng rưỡi sau, Yến Song chỉ có một ý nghĩ: Thích Phỉ Vân! Giỏi! Rất gì và này nọ!
Dù trải qua hai cuộc phẫu thuật liên tiếp, chỉ nghỉ ngơi hai tiếng, uy phong không giảm, cày với y ít nhất 6000 chữ nội dung hài hòa!
Lượng hôm nay coi như đủ rồi.
Yến Song dịu dàng hiếm thấy sau khi xong việc, nâng mặt Thích Phỉ Vân lên, chụt một cái lên môi hắn, "Chồng à, anh vất vả rồi, tối nay bảo căng tin hầm canh cho anh uống nhé."
Ghế ngồi ô tô phẳng phiu kiên cường chịu đựng sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, Thích Phỉ Vân dùng một tay ôm vòng eo nhỏ, "Căng tin?"
Yến Song vòng hai tay qua cổ hắn, chớp chớp mắt, "Không muốn ăn ở căng tin à? Vậy em bảo anh Thịnh làm cho nhé? Tay nghề anh ấy được lắm."
Hàng lông mi của Thích Phỉ Vân rũ xuống, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Yến Song, không nói gì.
"Tôi đi trực, em tự gọi xe về."
Yến Song nghĩ thầm lãng phí, y không thèm lãng phí chỗ tiền đó đâu, ngồi xe buýt không phải ngon hơn sao.
"Tôi bảo Tiểu Trương gọi xe cho em."
Được! Thích Phỉ Vân này! Ra gì đó!
Đối với đối tượng có thái độ phối hợp nhiệm vụ, thái độ của Yến Song cũng tốt hơn rất nhiều, y dịu dàng nhìn hắn, nói: "Thầy Thích, chúng ta còn chưa đầy một tháng nữa."
1
Thích Phỉ Vân đối diện ánh mắt y.
"Có lẽ là hai mươi ngày, hoặc là mười lăm ngày," ánh mắt Yến Song ẩn tình, "Em cũng gần chán rồi."
Thích Phỉ Vân lẳng lặng nhìn y,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250945/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.