May mắn thay bây giờ các chức năng của điện thoại đã tương đối đầy đủ, bên trong còn có cả la bàn.
Nếu không thì lúc này Giang Thành và Dương Lạc đã bị lạc đường rồi.
Bước về phía trước một đoạn, Gianh Thành nhìn thấy trước mặt có một con đường xuống dốc, hơn nữa bên dưới còn có một đoạn tường vây.
“Cậu mau xem thử xem đây có phải là tường vây kín mít bao quanh mấy xưởng sản xuất vôi bột hay không.” Dương Lạc đứng bên cạnh vội vàng nói.
“Chắc là đúng rồi.
Chỉ là không biết cái xưởng sản xuất này lớn bao nhiêu.
Nhìn đoạn tường bao này thì dài khoảng ba mươi mét.”
Giang Thành phân tích cổng chính của xưởng sản xuất vôi bột này nhìn về hướng Đông, cũng chính là hướng nhìn về phía làng, vậy nên ngón tay của Giang Thành lại đang chỉ về phía Tây.
“Chúng ta đi tiếp về phía Tây đi.
Phía Tây chắc hẳn là dẫn đến phía sau của xưởng sản xuất vôi bột.
Chúng ta đi từ bên này, đi một vòng quanh xưởng sản xuất vôi bột xem thử bên trong có người trông coi hay không.”
Dương Lạc đứng bên cạnh gật nhẹ đầu: “Nếu như vậy, chúng ta xem thử có thể âm thầm lẻn vào xưởng sản xuất vôi bột hay không.”
Lời nói này của Dương Lạc rất đúng ý của Giang Thành.
Vậy là hai người quyết định cùng nhau đi về phía Tây.
Vừa đi, Giang Thành lén lút quan sát phía trong bức tường vây.
Giang Thành phát hiện ra bên trong xưởng sản xuất vôi bột này, mặc dù những người trông coi bên trong không có nhiều bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-he-cam-ky/1162810/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.