Theo suy đoán của Thương Dĩ Nhu, Lilia bị giết chứ không phải mất tích, hơn nữa cô ta còn bị hại ngay trong phòng mình. Không ai tin suy đoán này, nhưng tìm được thi thể của Lilia, mọi người không thể không tin đây là sự thật.
Bell khen cô là thiên tài, nhưng cô biết đây không phải công lao của mỗi mình, nếu không nhờ Khúc Mịch phân tích, cô chẳng làm được gì cả.
Người xưa có câu khác nghề như đứng cách nhau một ngọn núi, câu này đúng là không sai.
Bell bảo cấp dưới đưa thi thể về đồn cảnh sát, đừng thấy đồn cảnh sát này không lớn, thật ra cái gì cũng có. Bell còn tìm cho Thương Dĩ Nhu một bộ dụng cụ pháp y chuyên dụng, Thương Dĩ Nhu mở ra xem, có thể tạm dùng được.
Cô cẩn thận kiểm tra bên ngoài thi thể, không có phát hiện vết thương ngoại thương trí mạng. Nạn nhân có ba ngón tay bị gãy, trên cánh tay phải có dấu trầy da. Liên tưởng đến tư thế nạn nhân lúc phát hiện thi thể, bước đầu suy đoán là dấu vết nạn nhân giãy giụa để lại.
Nước tràn vào nhà theo vết nứt trên cửa sổ và cửa ra vào, khi Lilia tỉnh lại phát hiện mình bị mắc kẹt trong nước, phản xạ đầu tiên của cô ta chính là mở cửa bỏ trốn, nhưng do sức ép của nước ở bên ngoài nên các cánh cửa càng đóng chặt hơn. Cô ta dùng cánh tay và vai để đẩy cửa nhưng hoàn toàn vô ích. Nước ở bên ngoài tràn vào, cô ta chết trong đau đớn. Tuyết dày đổ xuống, nhiệt độ xuống -30°C
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-an-phap-y-kieu-the/31641/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.