Cậu bé trong câu chuyện của Khúc Mịch rõ ràng là Feier. Theo câu chuyện của anh hắn trở về quá khứ, lần nữa cảm nhận sự thay đổi trong cảm xúc.
Hắn vẫn nhớ có một lần hắn làm ra được một món đồ thủ công rất đẹp, cố tình đưa cho bố xem, không ngờ bố khinh thường chẳng thèm nhìn, còn liếc xéo hắn một cái.
Bố nói: "Thứ đã dung hòa vào cơ thể sao có thể thay đổi được! Đê tiện thì sẽ mãi đê tiện!"
Câu này khắc ghi vào lòng hắn, cả đời hắn cũng không quên được!
Tai nạn năm xưa do hắn giở trò, nhìn thi thể lạnh băng của bố mẹ, hắn lại có cảm giác giải thoát. Hắn không cần ngụy trang bản thân đang sống trong gia đình hạnh phúc, không cần chịu bạo lực ngôn từ của người bố, cũng không cần đối mặt với người mẹ bề ngoài cao quý bên trong lại chẳng ra gì.
Nhưng hắn lại không có được hạnh phúc như tưởng tượng, ban đêm lạnh giá biến thành sự tra tấn. Hắn thích ôm chó, chỉ có bộ lông rắn chắc của nó mới cho hắn ít hơi ấm.
"Có một ngày anh đột nhiên lóe lên suy nghĩ lột da của chó xuống. Suy nghĩ này khiến anh xao động, anh cố nhẫn nhịn, đến cuối cùng cũng không nhịn được mà giết con chó, còn lột da nó. Việc này cho anh cảm giác hưng phấn chưa từng có được. Ban đầu anh chỉ giết những con vật nhỏ, sau đó lột da chúng. Nhưng dần dần anh thích cảm giác lột sống. Nhìn chúng không ngừng kêu thảm, mùi máu tản ra, sau khi da lông bị bóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-an-phap-y-kieu-the/31650/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.