Thấy Thương Dĩ Nhu nhìn menu đến sững sờ, sau đó bật cười, Khúc Mịch không khỏi thắc mắc.
"Sao vậy? Có món ăn nào thú vị hả?" Anh cũng cúi đầu xem, cảm thấy các món trên thực đơn rất bình thường, không có gì buồn cười cả.
Thương Dĩ Nhu giật mình đóng menu lại: "Em chọn phần A, anh thì sao?"
"Anh biết em không kén ăn, nhưng nếu đã tới đây rồi hay là thử món của đầu bếp chuyên nghiệp đi. Anh chọn giúp em nhé?" Khúc Mịch hỏi ý kiến của Thương Dĩ Nhu, thấy cô gật đầu, anh mới chọn món, "Ốc hấp kiểu Pháp, súp cá Marseille, salad trộn, mỗi loại hai phần, thêm một phần bánh tráng miệng dâu tây, một chai Champagne, hôm nay là ngày đặc biệt em cũng uống một ly đi."
Ngày đặc biệt? Thương Dĩ Nhu vội nhìn chỗ khác để che giấu sự hoảng loạn của mình.
"Tiểu Nhu, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Màn cầu hôn thường bắt đầu bằng sự hoài niệm, sau đó đến những nốt thăng nốt trầm trong tình yêu, đây là kịch bản trong phim truyền hình, anh đúng là biết tìm nguồn để học.
Quả nhiên Khúc Mịch nói tiếp: "Anh từng nói trước khi gặp em, anh không biết tình yêu là gì cả. Chính em đã dạy anh yêu, giúp cuộc đời anh trở nên trọn vẹn. Cảm ơn em Tiểu Nhu."
"Không, phải là em nói cảm ơn mới đúng. Anh cùng em vượt qua đêm tối, an ủi vết thương lòng của em. Em từng cho rằng cuộc đời mình sẽ sống mãi trong thù hận và sợ hãi, may mà có anh cứu rỗi linh hồn em."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-an-phap-y-kieu-the/31690/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.