Hoàng hậu cũng nhận ra có gì đó không đúng, tức khắc vươn tay rút cây trâm trên búi tóc xuống, liền nhân ra giữa đóa hoa mẫu đơn to đùng ấy đã thiếu mất hai cánh hoa.
Cánh hoa màu vàng kim đứt rời với nhụy hoa, rủ xuống bất thường, ánh mắt của Hoàng hậu lập tức lóe qua chút băng lãnh ác liệt.
Lúc này, Nhu Quý phi ra hiệu cho một phi tử khác lên tiếng: "Ấy da, cánh hoa mẫu đơn đột nhiên rớt ra tuyệt đối không phải điềm lành gì rồi. Mẫu đơn vốn mang hàm ý phú quý cát tường, lại là long phụng của muôn hoa, cái này há chẳng phải ý bảo phú quý không được vẹn toàn sao? Ngoài ra..."
Phi tử này không nói thêm, ngụ ý đằng sau đó, không cần nói thêm ai ai cũng hiểu.
Hoàng hậu vừa nghe tới đây, vẻ mặt cũng không hề nổi giận, động tác hòa nhã đặt cây trâm xuống chiếc bàn gỗ tùng: "Mang đi trả về cho Thượng Cung!"
Nhu Quý phi nâng chén trà, khẽ hớp một ngụm, rồi lại thở dài: "Thật tình, hoa mẫu đơn này vốn tượng trưng cho thân phận vạn phụng chi vương của tỷ tỷ, không ngờ đột nhiên hoa tàn nhị vữa, càng nhìn càng thấy chua xót trong lòng."
Lời của Nhu Quý phi hiển nhiên còn sắc bén hơn phi tử kia rất nhiều, dùng ngụ ý hoa mẫu đơn tàn héo để nói Hoàng hậu sắp thất sủng tới nơi, Hoàng hậu liền có thể không nổi giận sao?
"Ha ha, không ngờ muội muội cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ là bản cung đã từng tuổi này, cũng không biết trên thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-ca-phi/503253/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.