Ngay khi Như Ngọc cho rằng nàng sắp thành công, thì Vân Uyển Ca bất ngờ ngã xuống, cả người tựa như muốn ngã,nhưng rất thuận lợi đã tránh sang một bên, rốt cuộc cũng xem như may mắn thoát được một kiếp nạn.
Tuy nhiên Như Ngọc thì thật sự xui xẻo rồi, vốn dĩ bản thân dùng không ít khí lực để đẩy người, ai ngờ người trước mặt đột nhiên chuyển hướng, phía trước trống không, khiến thân thể Như Ngọc lảo đảo nhào ra ngoài, vừa vặn va vào chính kiệu của Tứ Hoàng tử.
Chính kiệu đang thuận lợi đi tới, đột nhiên có một cung nữ lao ra nên phải ngừng lại đột ngột. Chính kiệu bất ổn, lay động kịch liệt.
"To gan! Cung nữ này ở đâu ra, sao đột nhiên xâm phạm đến chính kiệu của Tứ Hoàng tử hả?" Thị vệ hầu cận của Tứ Hoàng tử quát lên.
Như Ngọc choáng đầu hoa mắt, có đánh chết nàng cũng không ngờ được cớ sự lại trở thành như vậy, vốn nên là Vân Uyển Ca bị đẩy ra, sao lại biến thành là nàng, từng đợt mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
"Xin Tứ Hoàng tử tha mạng! Xin Tứ Hoàng tử tha mạng! Nô tỳ không phải cố ý đâu! Nô tỳ..." Như Ngọc kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Một bàn tay xương xẩu rõ ràng, chậm rãi nhấc mành kiệu, khẽ nhìn phớt qua cô gái đang quỳ trước mặt, không chút cảm tình mở miệng: "Lôi xuống đánh chết cho ta!"
Vân Uyển Ca trước sau như một, vẫn luôn cụp mắt cúi đầu đứng ở một bên, thậm chí chưa từng đưa mắt nhìn lấy Như Ngọc một cái.
Như Ngọc ngẩn ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-ca-phi/503259/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.