Một cung điện cổ xưa thuộc khu Man Hoang, trên không trung của cung điện có một cỗ thánh khí lượn lờ, nồng đậm, nặng rẽ, tản ra một cỗ uy áp như thần, tu sĩ hoạt động xung quanh toàn phải đi đường vòng, không người nào dám tùy tiện đến gần nơi đây.
Bởi vì ngươi hơi có chút kiến thức cũng có thể, nhìn ra có Thánh Nhân đang ở đây, tuyệt đối không thể mạo phạm.
Lúc này, trong chỗ sâu của tòa điện thính bị tàn phá, một lão nhân áo trắng ngồi xếp bằng, trước mặt hẳn bày biện một pho tượng thanh đồng, pho tượng này vô cùng cổ lão, tản mát ra Man Hoang khí, phẳng. phất đã trải qua trăm vạn năm năm, từ thời đại không ai biết.
Sau lưng lão giả tóc trắng này có năm người đứng cung kính ở đó, nhìn sang lão nhân đang bế quan bằng ánh mắt kính sợ.
Năm người không phải ai khác mà chính là bọn Xích Hà Thánh Nhân.
Dù là đã tu luyện thành thánh, là người đã đứng trên cửu thiên trong mắt của phàm nhân nhưng khi nhìn lão nhân mày trắng kia vẫn sùng kinh thật sâu. Bời vì lão nhân này đã ở độ cao mà cả đời bọn hắn cũng không đạt được mà chỉ có thể ngước lên mà than thở.
"Cổ Chỉ Đế giả quả thực kinh thiên, bản tọa đã lĩnh hội ở đây ba ngày ba đêm mà cũng không thể biết được một xíu da lông."
Không biết đã trải qua bao lâu, lão giả mày trắng mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có một tia sợ hãi cùng kính phục.
Pho tượng kia chính là pho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-cuong-de/1985287/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.