Lúc này trong cơ thể vang lên một âm thanh kỳ quái, linh hải vốn tràn đầy linh lực bỗng giảm bớt vài phần, linh thức và giác quan đều trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, mọi thứ cách xa trăm mét, Trần Mộc đều có thể cảm nhận được.
"Là Vạn Pháp Cảnh tầng thứ tư."
Trần Mộc kinh ngạc, mấy loại quả này không kém gì linh đan kỳ dược.
Hơn nữa, hẳn có thể cảm nhận được những linh lực này rất thuần khiết và mạnh mẽ, giống như những linh lực mà chính hắn đã tu luyện, không hề có cảm
giác khó chịu nào.
Trần Mộc lại hái một quả khác, vừa định ăn thì bỗng có một tiếng cười lanh lảnh vang lên.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ta khuyên ngươi không nên ăn quá nhiều trái cây ở đây."
Trần Mộc ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ lúc trước đang ngồi trên thân cây xanh bên trái.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng đạo giáo cổ xưa, đôi mắt huyền bí và sâu thảm như biển sao rộng lớn, bình thản nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, trên môi nở một nụ cười nhạt.
"Cửu Lê Thú!" Trần Mộc nói theo bản năng.
Thanh niên mặc đạo bào có chút kinh ngạc trước sự hiểu biết của Trần Mộc, cười nói: "Không ngờ một tên nhóc nhân loại như ngươi lại có thể nhận ra thân phận của ta."
Hắn ta nhảy xuống khỏi thân cây, nửa người chìm trong hồ, nhưng điều vô cùng ngạc nhiên là áo choàng của hắn ta không hề bị dính nước. Dòng suối sinh mệnh trong hồ chảy rất đều đặn nhưng dường như lại có suy nghĩ, biết tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1134585/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.