Trần Mộc cười nhạt nói: "Những tài nguyên tu luyện này nhường cho mọi người đấy, ta không cần nữa!"
Hản liếc nhìn những người Trần tộc phía sau Trần Thiên Hải, trên người họ không ít thì nhiều đều có những vết thương lớn, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nhưng trong đôi mắt đen đều lộ ánh sáng rạng ngời mà kiên trì.
Cảnh giới yếu ớt đến mức không đạt tới Thần Tàng Cảnh, vậy mà dám đi đối đầu với quân quyền.
Đừng nói là Ninh Quốc này, đến cả Nam Châu Giới cũng được mấy người có dũng khí như vậy.
Trần Mộc bình thản cười: "Nghị lực của các ngươi đều rất mạnh, thứ thiếu chỉ là tài nguyên tu luyện đầy đủ mà thôi! Chỉ cần cho mọi người đủ thời gian và tài nguyên tu luyện, ta tin không cần ta, tương lai các ngươi có thể trở thành trụ cột của Ninh Quốc!"
Nói xong, hẳn nhìn về phía các quan văn võ trong triều, những người mặc quan phục, bất kể quan chức to hay nhỏ, trên mặt đều có chút lay động.
Trong thiên hạ này, không có mấy người không rung động trước vinh hoa phú quý, huống chỉ là chủ của một đất nước!
Mà Trần Mộc lại từ bỏ ngai vàng một cách nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn khiến bọn họ kinh ngạc, e là tên này giết được Đường Hạo Thiên, không phải chỉ là may mắn!
Trần Mộc không để ý đến sắc mặt phức tạp của bọn họ, trịnh trọng nói: "Ba ngày sau, sẽ tổ chức nghỉ lễ đăng cơ, Trân Thiên Hải sẽ đăng cơ hoàng đế, chiếu cáo thiên hạ!"
Lời cuối cùng của Trần Mộc!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1134810/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.