Nhưng Trần Mộc lại không hề sợ hãi, vì không nên không bị ảo ảnh ảnh hưởng tâm cảnh, tất nhiên không thấy đau đớn.
Trần Mộc từ từ nhắm mắt, pháp quyết huyền bí vận chuyển trong lòng, tay phải mở ra, ngọn lửa tối tăm bốc lên.
Ngọn lửa thì phải nóng bỏng nhưng chẳng biết tại sao mà lại có cảm giác lạnh lẽo tận xương.
“Hồn... hồn hoả?”, kẻ thần bí run giọng nói, khó mà tin nổi.
Một đại lục Thiên Võ mà lại có người cô đọng được hồn hoả?
Trần Mộc híp mắt, từ trong mắt lấp loé tia sáng lạnh. Bất chợt hắn búng tay một cái, ngọn lửa mang màu tối tăm bắn vào hư không.
Bùm!
Ngọn lửa bốc cháy, phóng lên trời, không gian vặn vẹo, bốc cháy như miếng giấy.
“Á...”, tiếng hét thê thảm truyền ra, là kẻ thần bí kia, đối phương bị thương nặng, không gian trước mặt sụp đổ.
Mảnh nhỏ của không gian vỡ ra, vạn vật vặn vẹo. Nơi đào nguyên này dần hoá thành hư vô rồi biến mất. Chớp mắt, Trần Mộc đã quay lại quảng trường.
Tia sáng đỏ bao quanh Trần Mộc đã tan đi, chữ khắc trên bệ đá cũng loé lên rồi mờ dần, trời đất khôi phục sự yên bình.
Trần Mộc ngước mắt nhìn quanh, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam còn đang nhắm mắt, tia sáng đỏ vẫn bao trùm họ, người không nhúc nhích, mày nhíu chặt, họ giống Trần Mộc, cũng rơi vào ảo cảnh của đối phương.
Không gian ảo cảnh của đối phương không giống linh trận mà dùng hồn lực và ý niệm tạo thành, để đối phó loại ảo cảnh này, biện pháp tốt nhất là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1135040/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.