“Ta xin người, tha cho ta đi!”
Thiếu nữ khóc lóc, âm thanh run rẩy yếu ớt tuyệt vọng, không chỉ không làm người thương hại mà còn làm d*c vọng trong lòng người bành trướng.
Trước mặt nàng ta là một gã đàn ông trung niên mập mạp, vẻ mặt hèn hạ bỉ ổi, không ngừng đánh giá cơ thể xinh đẹp kia, trong mắt là tia tham lam.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới rồi Ị”
Gã ta nhào nhanh tới, không ngừng lột quần áo của cô gái.
Thiếu nữ liều mạng phản kháng nhưng sức nàng ta không thể địch nổi gã đàn ông, chốc lát sau, quần áo đã bị xé tan tành.
Nhưng mà khi gã đàn ông đang hào hứng thì cửa bỗng bị đá bung ra.
“Ai?”, gã đàn ông trung niên lập tức dùng ánh mắt sắc bén liếc sang.
“Khà khà, đường đường là cường giả Thần Tàng mà đắm mình trong quyền sắc, xem ra ngươi càng sống càng thụt lùi!”
Giọng nói làm người sởn gai óc vang lên, tiếp theo, ba bóng người mặc áo đen tiến tới.
Sự xuất hiện của họ khiến không khí như giảm đi chục độ, sự âm trầm khiến người ta không rét mà run.
“Hoàng đại nhân!”, người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười nịnh nọt.
“Cút!”, người đàn ông mặc áo đen dẫn đầu tỏ vẻ chán ghét, tung cước đá bay gã đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên bị đau, ngực nhói không ngừng, nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám nói gì mà vẫn chỉ tươi cười, không dám đắc tội đối phương.
Thấy thành chủ vừa rồi còn oai phong giờ đã bị đánh như con chó chết, mặt còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1135356/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.