Trần Mộc nhìn vầng trăng trong vắt bên ngoài cửa sổ kia, không khỏi nhớ tới một số người Ninh Quốc xa xôi.
"Cũng không biết Lâm Triều Ca, Khương Âm và Ôn Chi Huyền thế nào rồi? Còn đám Đàm Tùng nữa, không biết bây giờ đi đâu rồi?”
Trần Mộc nhíu mày, chỉ sợ là bọn họ không ở Ninh Quốc. nữa, nhưng không biết bọn họ sẽ đến đâu lịch luyện.
Từ lúc nhập tông đến giờ đã gần ba tháng.
Trong ba tháng này, hắn chưa từng xuất tông, cho nên cũng không biết bất cứ tin tức gì.
Ngoài những người này ra thì Trần Thiên Hải và một số tộc nhân của Trần phủ cũng là vướng bận trong nội tâm của hắn.
Chỉ cần hắn còn sống, hoàng đến Ninh Quốc sẽ dùng họ. để uy hiếp, tạm thời sẽ không để bọn họ chết, nhưng với tính cách tàn nhẫn của hoàng đến Ninh Quốc, chỉ sợ là sẽ tra tấn không ít!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Trần Mộc lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắn không thể ở trong tông môn này quá lâu được, hắn nhất định phải nghĩ cách tăng thực lực của mình lên, sau đó mới có thể quay về báo thù!
"Hoàng đế Ninh Quốc, cộng thêm Kiếm Vũ Các!" Nghĩ tới những người này, trong mắt Trần Mộc hiện lên sát ý lạnh thấu xương, hận thù trào dâng trong lòng.
"Trần Mộc!"
Lúc suy nghĩ của Trần Mộc đang hỗn loạn, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai hẳn, Trần Mộc hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người tới là Hạ Chỉ Lan.
Hạ Chỉ Lan mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc đen xõa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1135379/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.