Thiếu nữ mặc váy lụa trắng từ từ bay xuống, hai người Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan cũng lần lượt tiếp đất, chỉ trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi, ba người đã băng qua không biết bao nhiêu ngọn núi lớn, phép thân thông này cũng đã đủ khiến Hạ Chỉ Lan một phen mê mẩn.
Nếu như đi bằng cách thông thường, từ cửa núi đến đây thì ít nhất cũng phải mất hai ngày, vậy nên bằng cách thức vừa rồi, thiếu nữ mặc váy lụa trắng đã rút ngắn rất nhiều thời gian.
"Kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp quả là lợi hại! Không biết tới khi nào, ta mới có thể đạt tới cảnh giới Vạn Pháp đây!", Hạ Chỉ Lan thầm nghĩ bụng.
Sau đó, nàng ta vo chặt tay thành nắm đấm, trong lòng nhen nhóm khát vọng quyết tâm trở nên mạnh mẽ.
Một ngày nào đó, nàng ta cũng muốn được như thiếu nữ mặc váy lụa trắng, vượt khắp thế gian, đến lúc đó có thể đặt chân tới khắp muôn nơi.
"Khụ khụ!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng vừa tiếp đất thì bỗng nhiên ho ra máu, máu tươi ra bắt đầu phun ra từ đôi miệng xinh xắn của nàng ta.
“Tiền bối, ngài không sao chứ?", Hạ Chỉ Lan run lên, gương mặt đầy lo lắng, vội vàng hỏi.
“Mẹ kiếp, chị đây lâu lắm mới có một phen lên mặt, còn chưa được bao lâu đã phải bẽ mặt thế này rồi!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng tự trách móc.
Nói rồi, gương mặt nàng ta lộ rõ vẻ bất lực, có lẽ với nàng †a đây là chuyện quá đỗi quen thuộc.
"Không sao cả, chỉ là vết thương cũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1135505/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.