Trần Thiên Hải đứng ở phía trước, quay đầu hướng Trần Mộc mỉm cười.
"Cha...
Trần Mộc đứng ở nơi đó nhìn ông ta, nhất thời hai dòng nước mắt nóng hổi không khỏi rơi xuống.
Kiếp trước hắn đã trải qua sự phản bội, kiếp này hắn cũng đã trải qua sự ấm áp nhất!
Và hơi ấm này đến từ ngôi nhà mà hắn muốn trốn thoát nhất!
"Con trai ngoan, ta rất vui khi được làm cha của con, ta nhìn thấy con tốt như vậy, những năm đó ta đã làm chuyện sai trái với con!" Trân Thiên Hải nói.
Trần Mộc ngấn lệ nói: Cha không còn nợ con cái gì nữa, cha đã trả ơn nuôi dưỡng con mười tám năm của con rồi. Tất cả những gì cha làm bây giờ đều là những gì con, Trần Mộc, đã nợ cha!"
"Ha ha, tại sao con lại khóc? Nam tử hán chảy máu chứ không ch ảy nước mắt, những chuyện nhỏ như này không được khóc, sau này làm sao có thể làm chuyện lớn được!" Trần Thiên Hải cười nói.
Tuy nhiên, mắt ông ta cũng đỏ hoe.
"Con nhất định phải sống cho thật tốt!" Trần Thiên Hải trịnh trọng nói.
Sau đó, hắn kiên quyết quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Giết!!"
Hàng ngàn ky binh, với đôi mắt đỏ hoe, mạch máu khắp người nổi lên, máu rỉ ra từ cơ thể, chỉ có ý chí chiến đấu về phía trước.
Dưới tác dụng của bạo huyết đan, họ không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng họ chỉ có một niềm tin là có thể bảo vệ Trần Mộc rời đi!
Họ tin rằng chỉ cần Trần Moocn có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-kiem/1135576/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.