Qua khoảng nửa canh giờ, Lý Tử Phong đánh đến không ai dám lên sân biểu hiện.Nhiều người khen rằng:- Tư chất ngút trời, kỳ tài tuyệt thế.
Thế tử của Ly Hỏa thành chúng ta nên là thiếu niên phong vân như vậy!.
Tuy tính tình của Lý Tử Phong hơi kiêu căng một chút nhưng công nhận hắn được chân truyền của Lý Viêm Phong.Thoáng chốc tiếng khen ngợi rộ lên khắp nơi.Lúc bọn họ khen thì trong đầu nhớ đến người kia vào bốn năm trước khuất phục quần hùng ởngay chỗ này.
Dù họ tiếc thương nhưng xét thấy thái độ của Lý Viêm Phong và tiếng xấu ba năm trước, bọn họ cảm khái một câu: Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.Tương lai mới của Ly Hỏa thành sẽ đặt ở trên người Lý Tử Phong, một điều hiển nhiên miễn bàn cãi.Lý Tử Phong rất vừa lòng, gã ngước đầu lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Thính Phong Lâu:- Phụ thân, không có ai khiêu chiến, nhi tử thắng rồi!Khi thấy nụ cười của Lý Viêm Phong thì Lý Tử Phong biết mọi việc đã ổn thỏa.Trên Thính Phong Lâu, Lý Viêm Phong bỗng đứng dậy, nhún mũi chân đáp xuống trước mắt Lý Tử Phong nhìn như nhẹ nhàng nhưng mang đến áp lực cho người trẻ tuổi tựa như cự thú đáp xuống đất.
Tử Đồng Trọng Minh Điểu cũng nằm rạp xuống đất dưới uy nghiêm của gã.Trên tay Lý Viêm Phong cầm Viêm Hoàng lệnh đã được Viêm Hoàng xác nhận.Tâm tình của Lý Tử Phong kích động chưa từng có:- Phụ thân!Viêm Hoàng học cung là ước mơ của gã, bây giờ gã cách ước mơ chỉ có một bước xa.Lý Viêm Phong vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-than/1669245/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.