Lý Thiên Mệnh vội nhặt lên, mở ra xem, linh khí mạnh mẽ xộc vào mũi.Hắn lấy đại một viên hỏa ngọc ra.
Viên hỏa ngọc này nóng bỏng, nhiệt độ rất cao, mặt trên có một vệt thiên văn màu vàng.Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, thiên văn màu vàng thuộc đẳng cấp thứ ba.Một viên hỏa ngọc thiên văn màu vàng đồng giá mười viên hỏa ngọc thiên văn màu cam.Chỉ có tồn tại như Linh Nguyên cảnh mới dùng nổi tài phú thiên văn màu vàng.Tiểu Hoàng Kê nhìn Lý Thiên Mệnh với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa:- Lý Thiên Mệnh, ngươi tàn đời rồi, chắc chắn không trả hết nợ nổi.Lý Thiên Mệnh bật cười nói:- Huỳnh Hỏa, ngươi ngẫm kỹ lại, nếu ta không trả nợ được thì ngươi tàn đời mới đúng.Tiểu Hoàng Kê xù lông:- Quác?Gà con chợt nhớ ra nếu không trả nợ được thì nó sẽ bị tặng cho vị tiền bối kia nấu canhBé gà điên tiết lên:- Lý Thiên Mệnh, ngươi không phải con người!Đùa giỡn là một nhẽ, Lý Thiên Mệnh thật sự không ngờ đối phương sẽ đưa nhiều tài phú như vậy.Một ngàn hỏa ngọc thiên văn màu vàng là số tiền kếch xù, trợ giúp Lý Thiên Mệnh giải quyết rất nhiều chuyện.Nhưng Lý Thiên Mệnh có nguyên tắc của mình, lấy tiền của người ta, một năm sau nhất định phải trả.Hắn nói sẽ trả gấp mười lần không phải chỉ nói bằng miệng.Một ngàn hỏa ngọc thiên văn màu vàng như đưa than trong ngày tuyết rơi.Lý Thiên Mệnh rất cảm kích nam nhân kia, dù đã đoán được thân phận của y nhưng không thể nói ra.Càng phải giấu diếm mẫu thân, chứ không thì Vệ Tịnh chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-de-nhat-than/1669328/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.