Lục Nhân tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Sư phụ, người có ý gì?"
Vân Thanh Dao càng nghĩ càng tức giận, mắng: “Vi sư phá lệ nhận ngươi làm đồ đệ là bởi vì thấy ngươi thật sự muốn tu võ, nhưng ngươi đã làm gì hả?”
"Ta đã làm gì?" Lục Nhân vẫn không hiểu gì.
Vân Thanh Dao nhìn thấy thái độ của Lục Nhân như thế, đôi con ngươi như ánh sao lạnh, tản ra ý lạnh dày đặc.
"Ồ, ta biết rồi. Sư phụ, người trách ta bán Hỏa Linh Kiếm của người đúng không?"
Lục Nhân đột nhiên nhớ tới.
"Ngươi bán Hỏa Linh Kiếm của ta, nhưng ngươi đã từng nghiêm túc tu luyện chưa? Mới mượn ba bộ võ kỹ nhân giai hạ phẩm ở Võ Kỹ Các, ngươi chỉ tu luyện một tháng đã trả lại!"
"Ngươi có biết năm đó cổ đế Đà Xá đã phải khổ tu tròn ba năm chỉ để tu luyện được một võ kỹ nhân giai hạ phẩm không?"
"Ngươi được tiên nhân ban ân, mở linh khiếu thì nên trân trọng cơ hội khó có được này. Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn tu luyện đã bỏ cuộc vì không mở được linh khiếu không?"
"Ngươi không nỗ lực tu luyện, lại còn gia nhập đội Tân Ngọc, ngươi thật sự làm vi sư quá thất vọng!”
Nghe Vân Thanh Dao mắng, trong lòng Lục Nhân vô cùng ấm áp, viền mắt có hơi ươn ướt. Hoá ra sư phụ vẫn luôn âm thầm quan tâm hẳn.
Đến đại lục Huyền Hoàng, lần đầu tiên Lục Nhân cảm động như thế.
Một lúc lâu sau, Lục Nhân hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, nói: "Sư phụ, thật ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-co-luan-hoi-thap/2070184/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.