Mặt trời đỏ rực dần trồi lên từ phía Đông, từng tia sáng ấm áp đan xen vào nhau, hình thành một chiếc lưới khổng lồ, phủ lên cảnh vật, sưởi ấm vạn vật.
Đoàn người Tần Niệm rẽ vào một con đường núi, nơi này núi non trùng điệp, cũng là nơi giao nhau giữa hai nước Yến, Sở. Muốn trở về bổn gia, đây là con đường mà bọn hắn nhất định phải qua.
Đường núi gập ghềnh, chật hẹp, lạnh lẽo. Tần Niệm nguồi trên xe ngựa, nhàn nhã nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên và vực sâu vạn trượng, cũng xem như là cảnh tượng đặc sắc nhất đại lục Long Châu.
Trong lúc Tần Niệm đang cảm thấy vô cùng đắc ý, trước mắt bỗng xẹt qua một bóng trắng, kình phong thổi quét qua, khiến mành che cửa sổ bị xốc lên cao. Đáng tiếc cửa sổ quá nhỏ, nên Tần Niệm hoàn toàn không có đủ thời gian nhìn rõ vật đó là gì, có điều tốc độ của vật này quá nhanh, khiến hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Trận gió quái dị kia như một lưỡi đao sắc bén, lướt qua da thịt, bỏng rát, đau đớn.
Chẳng qua chỉ mới xẹt qua mà đã gây ra ảnh hưởng như vậy, nếu vật kia trực tiếp đánh úp, kết quả này… Ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng.
Hai mắt lão giả râu dài sau lưng Tần Niệm đột nhiên lóe sáng, vươn tay nắm lấy thắt lưng Tần Niệm, dậm chân mượn lực, phi thân nhảy vọt lên. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả xe cả ngựa đều bị nổ tung, tan tác thanh từng mảnh nhỏ, máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-cuong/1085290/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.